8 tháng 9, 2012

ĐÁNH RƠI NỖI NHỚ

Thấy mình....hoang dại và bất an....Như một cơn gió.
Thấy mình....êm ru và bé nhỏ...Như một hạt mưa.
Thấy mình....dịu dàng và e ấp...Như một cơn lạnh.
Lặng lẽ và hiền lành... Mình sẽ trở về vào một ngày không gió mưa. 

Qua đêm nay……chiếc lá rời cây... chiếc lá bay về trời…

Sẽ chẳng còn những tiếng cười. Sẽ chẳng còn những giọt nước mắt… ai lặng lẽ... đã lặng lẽ... tuôn rơi…

Và cũng chỉ qua đêm nay... mọi thứ mới sẽ lại bắt đầu. Sẽ dứt bỏ mọi nỗi lo âu... mọi thứ hỗn độn trong đầu…bỏ hết thôi…

Làm người sống ở trên đời. Chỉ sợ không thể nói ra được...còn nếu nói ra rồi… đâu còn gì phải luyến tiếc...đâu còn gì phải hối hận. Có lẽ cách tốt nhất... là hãy dứt bỏ... dứt bỏ mọi thứ thôi…

Ngày mai... cũng sẽ không bao giờ nhắc lại. Đừng ai hỏi điều gì... đừng trách cớ điều chi…

Bởi vì… có thế nào đi nữa… cũng chỉ mình ta hiểu và cũng chẳng cần ai phải hiểu. Chỉ vậy thôi…

Qua đêm nay... ngày mới sẽ lại bắt đầu.
Cười nhạt...lãng quên...mỉm cười...
Bắt đầu một cuộc sống mới…
Bắt đầu lại...mọi thứ ở trong tôi…

Có đi qua những ngày mưa thì mới yêu thêm những ngày nắng. Có những ngày xa vắng thì mới lại thấy thèm được ở cạnh bên nhau. Cứ phải có những lúc hờn giận, lúc nhói đau thì mới thấy thương và hiểu nhau nhiều hơn nữa, phải không ?

1 nhận xét:

  1. Nhiều lúc ngồi một mình và nghĩ mình đang nhớ về ai đó...không biết ai đó có nhớ mình không ?

    Trả lờiXóa