13 tháng 8, 2008

ĐỨNG TRƯỚC BIỂN...

Biển mịt mùng thăm thảm, từng đợt sóng cuộn trào như muốn dìm hết những con thuyền đang trên đường quay về đất liền để tránh bão. Tôi đứng một mình, gọi là thú vui hay nỗi buồn đây nhỉ? Chỉ biết rằng, khi con người ta đối diện với biển cả mênh mông, rộng lớn dường kia thì mọi suy nghĩ hơn thua dằn vặt trong cuộc sống như dần lùi lại phía sau lưng
“ Biển sóng, biển sóng đừng xô tôi, đừng xô tôi ngã dưới chân người…”
Sóng muôn đời vẫn thế! Vẫn thì thầm những câu hát yêu thương lúc thanh bình, nhưng rồi lại nổi giận phong ba dìm tan bao nhiêu chiếc thuyền, bao nhiêu con người mỗi khi có bão thế này.
Lòng người cũng thế mà thôi, hạnh phúc dâng trào với bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào của ngày hôm qua thì hôm nay có thể người lại quay lưng bất kỳ lúc nào, người có thể xem cuộc tình này như là một món quà trang sức hết model rồi thải đi, lại đón nhận một món quà đắt tiền nào khác. Cứ thế xoay tròn…( vẫn biết rằng trong cuộc sống không phải ai cũng giống ai)
Biển ơi! Dù biển có thét gào, giận dữ quay cuồng bao nhiêu rồi cũng có một lúc quay về với những yêu thương, dặt dìu của biển, sóng lại rì rào bên tai, lại xanh ngát một khung trời không có điểm dừng của tầm mắt.
Còn lòng người thì sao? Thì sao hả Biển? Lòng người cũng thăm thẳm mênh mông nên làm sao ta biết được những gì sâu thẳm trong trái tim kia, trong suy nghĩ kia???
Tôi đứng lặng yên một mình nhìn từng con sóng đang lao về bờ, những nỗi niềm riêng này có thể ngày mai, ngày kia bão sẽ về sẽ cuốn mang theo đi tất cả.
Còn lại nơi này một chút bình yên cho tôi, một chút an lành cho biển để mỗi sáng thức dậy được ngắm nhìn trời xanh của biển, được nghe tiếng biển thì thầm vào tận trái tim tôi : “ Biển lỗi lầm để cho con sóng chứa đầy bão giông, Em lỗi lầm…..”
Bình yên đi, Biển nhé! Mưa…. gió…..sóng thét gào…. Bão nổi cơn phong ba…Ta ôm chút nuối tiếc quăng vào không trung, có còn lại chút gì rồi cũng sẽ trôi vào hư không mà thôi!? Biển ơi



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét