Khi mất mẹ chúng ta ai cũng khóc.....
Nhưng lại thường lãng quên khi còn mẹ trên đời.....
Dẫu có đổ trăm ngàn dòng nước mắt.....
Cũng không bằng một ngày chăm sóc mẹ ngõì yên....!!!
Chuyện thường tình thấy wài lun. Khi cha mẹ còn sống thì coi bộ hiếm cái dzụ chăm chút cho cha mẹ àh. Cứ đợi khi cha mẹ mất rùi thì cúng giổ um xùm lên. Chắc là để làm show trình diễn hay sao í. Hay là thích cho cha mẹ ngửi khói nhang, ăn đồ cúng hơn là săn sóc phụng dưỡng? Hihìhihi!!!
Cũng vì tiền mà con cái đối xử ngược đãi hay thậm chí nhiều khi còn giết chết Cha Mẹ mình nữa...TT thấy tình trạng này xảy ra cũng nhiều lắm bờM há! Nhưng rồi họ cũng sẽ bị quả báo thôi...sau này con cái của họ cũng sẽ đối xử lại với họ như vậy đấy !
Nhạc phẩm Nhớ Mẹ do Thiếu Tướng Lê Minh Đảo và Đại Tá Đỗ Trọng Huề đồng soạn trong thời gian hai vị ở tại Khu F (là khu biệt giam – tù trong tù) ngoài Hà Tây-Bắc Việt.
Đại tá Đỗ Trọng Huề, ngoài là một sĩ quan cao cấp ông còn là nhà văn và cựu giáo sư của đại học văn khoa Sài Gòn.
Theo lời kể của Thiếu Tướng Lê Minh Đảo, khi cửa sắt khóa lại sau một ngày… Thiếu Tướng Lê Minh Đảo “nhìn lên vòm trời những hoàng hôn và nhớ nhất là mẹ mình…” nên ông viết: “giờ này hoàng hôn đã tắt, con nghĩ gì đây con nhớ mẹ nhiều…”
Mặc dù bị nhốt trong khu biệt giam nhưng khác phòng với Đại tá Đỗ Trọng Huề. Mỗi khi viết nhạc xong thì chiều chiều ông đánh đàn cho Đại Tá Đỗ Trọng Huề nghe và nhớ melody… Sau đó mỗi vị viết một lời.
Đại tá Đỗ Trọng Huề ở tù hơn 12 năm thì được thả.
Thiếu Tướng Lê Minh Đảo bị tù thêm 5 năm nữa. Hai tác giả của nhạc phẩm lịch sử này gặp nhau được một lần ở hải ngoại trước khi Đại Tá Đỗ Trọng Huề qua đời ở Canada vào khoảng năm 2000. (NguoiVietBoston biên soạn)
ngẫm lại ...thì thiệt đúng ...Đọc notes giật mình
Trả lờiXóaChúng ta vẫn thường hay vô tình lãng quên vậy đó chị Gió...
Trả lờiXóaĐúng thường là như vậy đấy ! khi sểnh tay Mẹ...là không được ăn cơm cá đâu ! hcihci
Trả lờiXóaMồ côi cha ăn cơm với cá
Trả lờiXóaMồ côi Mẹ lót lá mà nằm...
Đúng là vậy phải không Meo?
Mẹ tảo tần , nên được ăn cơm thịt cá , chỗ ứt Mẹ nằm , nên mới có chỗ khô ...đúng vậy !
Trả lờiXóaCó mẹ gần bên là sướng nhất...vậy mà giờ TT đâu có được gần Mẹ đâu. Hichic
Trả lờiXóaNhưng mà mẹ bảo lớn rồi ! phải tự lo chứ ! hichic
Trả lờiXóaLớn cỡ nào cũng muốn được gần Mẹ mà Meo...
Trả lờiXóa...cảm ơn em về cái note. Mong em luôn yêu thương và chăm sóc cho Mẹ em nhé !
Trả lờiXóaXa quê hương nhớ mẹ hiền. Nhớ mẹ hiền về nhà... ..chôm tiền .....xa quê hương típ ! ....hiiiiiiiiii (bờM ranh ngôn)
Trả lờiXóaChuyện thường tình thấy wài lun. Khi cha mẹ còn sống thì coi bộ hiếm cái dzụ chăm chút cho cha mẹ àh. Cứ đợi khi cha mẹ mất rùi thì cúng giổ um xùm lên. Chắc là để làm show trình diễn hay sao í. Hay là thích cho cha mẹ ngửi khói nhang, ăn đồ cúng hơn là săn sóc phụng dưỡng?
Trả lờiXóaHihìhihi!!!
Cảm ơn anh. Đó là nghĩa vụ của con đối với Cha Mẹ anh nhỉ !
Trả lờiXóaPhải ranh ngôn của bờM không đó ? :P
Trả lờiXóaCũng vì tiền mà con cái đối xử ngược đãi hay thậm chí nhiều khi còn giết chết Cha Mẹ mình nữa...TT thấy tình trạng này xảy ra cũng nhiều lắm bờM há! Nhưng rồi họ cũng sẽ bị quả báo thôi...sau này con cái của họ cũng sẽ đối xử lại với họ như vậy đấy !
Trả lờiXóaĐổi cả thiên thu tiếng mẹ cười (Thơ Trần trung Đạo - Nhạc Võ Tá Hân - Ca Sĩ Bão Yến)
Trả lờiXóahttp://phiendasau.multiply.com/journal/item/2514
Nhớ Mẹ
Tác giả: Lê Minh Đảo & Đỗ Trọng Huề
Những chiều buồn trên đất Bắc,
Con hướng về Nam con nhớ mẹ nhiều
Mẹ ơi bao nhiêu năm tháng cứ trôi,
cứ trôi cho bạc mái đầu
Không gian rưng rưng như sắp đứt
Gió về nghẹn ngào như tiếng nấc
Còn đâu quê hương hoa gấm thơm làn tóc
Giã từ miền Nam tang tóc,
Con sống trầm luân kiếp sống lưu đày
Hằng đêm con nghe thương tiếc,
xót xa đắng cay dâng ngạt tháng ngày
Trăng sao tin yêu ai dối trá
Đất trời hiền hòa ai đốt phá
Và đem thê lương che kín núi sông này
Mẹ ơi, mẹ biết không !
Còn cháy mãi trong con những lời mẹ cầm tay nói
Nắng sẽ về đẩy lùi bóng tối
Và yêu thương, và tự do sẽ còn mãi mãi,
nhé con !
Giờ này hoàng hôn sắp tắt,
Con nghĩ gì đây, con nhớ mẹ nhiều
Mẹ ơi bao nhiêu năm tháng cứ trôi,
cứ trôi phiêu dạt mái đầu
Quê hương điêu linh con vẫn khóc
Trông chờ ngày về con vẫn thắp
Từng đôi sao đêm như ánh mắt mẹ hiền
Trời mây lung linh soi ánh mắt mẹ hiền
Hồn con rưng rưng con nhớ mắt mẹ hiền
Mẹ mến yêu con thương nhớ nhiều
GIỚI THIỆU VỀ TÁC GIÃ:
Nhạc phẩm Nhớ Mẹ do Thiếu Tướng Lê Minh Đảo và Đại Tá Đỗ Trọng Huề đồng soạn trong thời gian hai vị ở tại Khu F (là khu biệt giam – tù trong tù) ngoài Hà Tây-Bắc Việt.
Đại tá Đỗ Trọng Huề, ngoài là một sĩ quan cao cấp ông còn là nhà văn và cựu giáo sư của đại học văn khoa Sài Gòn.
Theo lời kể của Thiếu Tướng Lê Minh Đảo, khi cửa sắt khóa lại sau một ngày… Thiếu Tướng Lê Minh Đảo “nhìn lên vòm trời những hoàng hôn và nhớ nhất là mẹ mình…” nên ông viết: “giờ này hoàng hôn đã tắt, con nghĩ gì đây con nhớ mẹ nhiều…”
Mặc dù bị nhốt trong khu biệt giam nhưng khác phòng với Đại tá Đỗ Trọng Huề. Mỗi khi viết nhạc xong thì chiều chiều ông đánh đàn cho Đại Tá Đỗ Trọng Huề nghe và nhớ melody… Sau đó mỗi vị viết một lời.
Đại tá Đỗ Trọng Huề ở tù hơn 12 năm thì được thả.
Thiếu Tướng Lê Minh Đảo bị tù thêm 5 năm nữa. Hai tác giả của nhạc phẩm lịch sử này gặp nhau được một lần ở hải ngoại trước khi Đại Tá Đỗ Trọng Huề qua đời ở Canada vào khoảng năm 2000. (NguoiVietBoston biên soạn)
Cảm ơn bờM nhiều nhen...bài thơ này bờM gởi lại cho TT đọc phải không? Bài thơ này thiệt là cảm động quá !
Trả lờiXóathăm em,,,,,saigon nhớ
Trả lờiXóaLâu quá mới gặp chị...em cũng thật nhớ chị...
Trả lờiXóa