17 tháng 9, 2009

KHỎANG TRỐNG...

Có một người vừa mới bước ra đi
Không để lại gì ngoại trừ khoảng trống
Dẫu chẳng quá dài, cũng không quá rộng
Nhưng cũng đủ làm nhói một con tim

Người đi rồi có một khoảng lặng im
Rơi lọt thỏm vào giữa lòng con phố
Người ra đi để một người nhung nhớ
Bước âm thầm lòng nhớ phố vui xưa

Người ra đi người ấy chẳng tiễn đưa
Nhưng lúc người đi trời mưa nhiều lắm
Mưa to đến nỗi nhạt màu hoa thắm
Mưa tạt luôn vào áo gối của ai

Người ra đi để lại một đêm dài
Đêm vô tận như ngày mai không tới
Người ra đi có một người đứng đợi
Vừa mong chờ vừa lại muốn quên đi..
Xem trang cá nhân

12 nhận xét:

  1. Lấy gì mà lấp khoảng trống dzậy anh??

    Trả lờiXóa
  2. Vậy phải làm sao để hết buồn?

    Trả lờiXóa
  3. ôi sợ nhất những khoản trống ấy, bik lấy gì lấp cho đầy đây

    Trả lờiXóa
  4. Bài thơ hay nhỉ, rõ ràng 1 khoảng trống chơi vơi ...

    Trả lờiXóa
  5. @ngocuong: sao anh cười mà không nói gì...
    @moido: KHỏang trống thật đáng sợ bạn nhỉ...phải làm sao đây
    @MLH: Anh khen bài thơ hay hay khen người làm thơ hay?

    Trả lờiXóa
  6. Khen su. tro^'ng ro^~ng cho+i vo+i cu?a ta'c gia? . Haha

    Trả lờiXóa
  7. Sao da.o na`y TT lu+o+`i com entry cho MLH qua' va^.y TT ?

    Trả lờiXóa