24 tháng 9, 2009

Chút cảm xúc


Không biết rõ từ lúc nào chỉ biết rằng em rất cô đơn và em không muốn tìm bờ vai dể tựa...đối với em...không có bờ vai nào là vững chãi...không có chổ dựa nào là bến đỗ bình yên....

Rồi một ngày anh chợt đến đánh thức trái tim những tưởng chai đá cùng thời gian...bầu trời không còn là nắng to và gió mạnh...tất cả trở nên êm đềm...dịu dàng đến lạ và trái tim em không còn là sỏi đá...tấm áo choàng gai góc cũng tan đi tự lúc nào.

Nghĩ lại mà chợt mỉm cười. Anh là ai mà bỗng nhiên ngự trị cả trái tim em, khiến em chẳng thể mơ màng đến một chàng hoàng tử nào khác đựơc. Dù cho anh chỉ xem em như một cô bé bướng bỉnh... nhưng em vẫn là một cô gái cần yêu thương và mong ước được yêu thương.

Và chúng ta yêu nhau...tình yêu đẹp như bắt đầu một trang cổ tích...Em đắm chìm mê muội trong tình yêu nồng nàn ấm áp của anh...hạnh phúc đến nghẹt thở bởi sự sẻ chia...bởi tâm hồn lãng mạn được nâng niu...vỗ về...

Anh tuyệt vời và tinh tế biết bao...em chơi vơi...bay bỗng...quên mất ngày dài và đêm thâu....

Tình yêu không phải lúc nào cũng là màu hồng...là thơ ca...là âm nhạc em chợt nhận ra mình phải sống thực tế một chút...thực tế bao giờ cũng trần trụi...và em phải bằng lòng rằng anh vẫn là của em
.

Có thể thực tế là trần trụi...có thể sống thực tế khiến con người vững vàng hơn...nhưng tình yêu có cần phải thực tế trần trụi vậy không anh? Tâm hồn em vẫn mong manh quá ...trái tim em vẫn cần sẻ chia...thông cảm...vẫn muốn nghe những lời âu yếm yêu thương....

 Yêu! Không hẳn là thực tế phải không anh...? Vẫn có chút buồn của gió...có chút lãng đãng của mây...tình yêu đôi khi phải có một chút lãng mạn...một chút thơ...một chút bềnh bồng giúp con người dể sống hơn anh nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét