21 tháng 4, 2009

CÓ ĐÔI KHI...

Nếu như cuộc sống chỉ có niềm vui mà không có nỗi buồn thì sẽ nhàm chán lắm. Khi đó, mình sẽ không biết đau, mà nếu mình không đau, thì làm sao mình hiểu được nỗi đau của người khác thế nào? Nếu như cuộc sống chỉ có nụ cười mà không có những giọt nước mắt thì sẽ vô vị lắm nhỉ. Nếu mình chỉ nhìn thấy mỗi nụ cười, mình sẽ nghĩ rằng mọi người đều rất vui vẻ và thân thiện với nhau.

Như thế, mình sẽ không biết rằng, đôi khi người ta đau quá mà không khóc được, người ta sẽ cười. Và cũng có khi, người ta khóc vì quá vui mừng. Hmm... có cả những khi người ta giả vờ với nhau nữa chứ...

Nếu như cuộc sống chỉ có những cuộc vui mà không có những khoảng lặng, thì mãi mãi mình sẽ không bao giờ trưởng thành. Bởi vì mình sẽ bị cuốn theo những cuộc vui ấy, mình sẽ không có những khoảnh khắc để suy nghĩ. Cho dù mình đã sai, thì cuộc sống vẫn cho mình những khoảng lặng, để mình tìm ra con đường tốt nhất để sống tốt cơ mà. Cuộc sống, cần lắm những khoảng lặng. Nếu như chỉ vui vẻ với những người bạn, mình sẽ chẳng bao giờ biết rằng cảm giác đơn độc nó đáng sợ đến thế nào? Và sẽ có lúc, vô tình mình sẽ tạo ra cảm giác đơn độc cho bạn bè của mình.

Tôi rất mừng vì tôi nhiều lúc chạm đến cảm giác đơn độc. Nếu cuộc sống chỉ có những thành công, tôi sẽ không biết được rằng thất bại đôi lúc còn đáng trân trọng hơn cả thành công. Nếu tôi chỉ thành công, tôi sẽ không có những kinh nghiệm để làm cho cái kết quả đó tốt hơn nữa. Và hơn hết, tôi hiểu rằng thất bại nhiều khi mang lại cho mình nghị lực và quyết tâm hơn những thành công phù du...

Cuộc sống cho tôi nhiều bất ngờ, đôi lúc tôi thấy thế là không đủ... Nhưng giờ tôi đã biết yêu, những gì tôi đang có, và tôi hài lòng với những gì mà cuộc sống đã, đang và sẽ cho tôi. Tôi vẫn sẽ cảm ơn những người đã mang lại cho tôi nỗi buồn, những người đã để tôi biết cảm giác đơn độc như thế nào, những người đã bỏ rơi và quay lưng lại với tôi khi tôi sai lầm, khi tôi gặp khó khăn...

Họ đã giúp tôi trưởng thành hơn, biết nghĩ hơn. Họ giúp tôi biết tin tưởng vào mình hơn, giúp tôi biết tự sống bằng chính sự nỗ lực của mình chứ không thể dựa vào người khác, dù chỉ một chút thôi. Và hơn tất cả là cảm ơn những người luôn luôn tốt với tôi, những người luôn luôn động viên tôi, những người luôn tin tưởng vào khả năng của tôi... Họ giúp tôi thêm nghị lực, thêm sức mạnh và niềm tin để vững vàng trong cuộc sống.

Ta có cuộc sống của ta, cũng như mọi người có cuộc sống của mọi người. Ta đang đi trên con đường đã chọn, cũng như mọi người đang đi trên con đường của mọi nguời. Ta có những đam mê của ta, cũng như mọi người có khát khao của mọi người. Ai hiểu ta? Ai ở cạnh ta? Ai nhớ ta đã từng xuất hiện trong cuộc đời họ? Thoảng hoặc lướt qua, hoặc vô tình có những ấn tượng... Ta đang đi... Giữa phù du cuộc đời 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét