Vậy mà đã chẵng còn là xuân... MỘt mùa xuân ngắn ngũi trôi qua âm thầm và lặng lẽ trong khi nổi cô đơn trống trải của mùa đông tồn tại trong một thời gian dài khiến con tim như chết lặng. XUân đến chậm mà qua nhanh làm sao! đôi khi tôi tiếc nuối bám víu, cố gắng níu giữ vậy mà có bao giờ tôi nắm bắt được đâu. Xuân cũng cứ bỏ tôi mà đi như Xuân Diệu có nói: "Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua".
MÙa xuân mang theo niềm vui vừa chớm nở, tình yêu vừa đơm bông, để lại sự nhớ nhung trong cõi lòng đang rạo rực vì xuân. Xuân đi qua mà không lời từ biệt, xuân đi đến chốn nào, nơi nào? sao không cho tôi biết. Xuân để lại mùa đông còn đó, lạnh lẽo và buồn tênh. Xuân như đóm lửa giữa đêm đông vụt cháy rồi vụt tàn, để tôi cứ lầm tưởng rằng hạnh phúc tình yêu đã đến. Để rồi khi xuân đi tôi nhận ra được sự quạnh quẻ của mùa đông vẫn tồn tại, để tôi ngóng trông mùa xuân một lần nữa.
Tôi nhớ lại mùa xuân xưa. khi tôi còn là một học sinh 12. tình yêu đơn phương nhưng sao đẹp và thơ ngây biết dường nào. tình yêu ấy vô tư đến độ:
"Xuân đến tự bao giờ
Để hồn ai ngẩn ngơ
Chúa xuân nào có biết
Người ấy vẫn thờ ơ".
Xuân này... thêm một tuổi mới, tôi đã trưởng thành hơn, lớn hơn và hiểu biết hơn vì đã trãi qua đau khổ của tình yêu, sự gian dối của con người, sự bơ vơ buồn tẻ khi bị người ấy bỏ rơi ... tôi đã biết tình yêu là gì " tình yêu là đau khổ" tôi cho là vậy nhưng nhờ đau khổ mà tôi biết yêu thương. Vậy cuối cùng tôi vẫn phải yêu và tôi vẫn muốn yêu.
Đúng như người ta nói: "Tìm trong nhân thế có mấy người sống yên vui duyên đầu" Hạnh phúc cũng giống như mùa xuân chợt đến chợt đi lúc nào không biết dù tôi đã cố gắng nâng niu gói gọn trong tim.
Nhìn những mùa xuân qua... Nhưng tôi không từ chối chính mình... Mùa xuân có vô tình trôi đi nhưng tôi vẫn đợi vì xuân là bất tử. tôi sẽ chờ mùa xuân của mình; mùa xuân mang trả lại tất cả những gì mùa đông cướp mất; Nhưng nếu có ước muốn trong cuộc đời này tôi vẫn sẽ ước cho thời gian trở lại... vì giờ đây chỉ còn lại những mùa xuân đã qua.
MÙa xuân mang theo niềm vui vừa chớm nở, tình yêu vừa đơm bông, để lại sự nhớ nhung trong cõi lòng đang rạo rực vì xuân. Xuân đi qua mà không lời từ biệt, xuân đi đến chốn nào, nơi nào? sao không cho tôi biết. Xuân để lại mùa đông còn đó, lạnh lẽo và buồn tênh. Xuân như đóm lửa giữa đêm đông vụt cháy rồi vụt tàn, để tôi cứ lầm tưởng rằng hạnh phúc tình yêu đã đến. Để rồi khi xuân đi tôi nhận ra được sự quạnh quẻ của mùa đông vẫn tồn tại, để tôi ngóng trông mùa xuân một lần nữa.
Tôi nhớ lại mùa xuân xưa. khi tôi còn là một học sinh 12. tình yêu đơn phương nhưng sao đẹp và thơ ngây biết dường nào. tình yêu ấy vô tư đến độ:
"Xuân đến tự bao giờ
Để hồn ai ngẩn ngơ
Chúa xuân nào có biết
Người ấy vẫn thờ ơ".
Xuân này... thêm một tuổi mới, tôi đã trưởng thành hơn, lớn hơn và hiểu biết hơn vì đã trãi qua đau khổ của tình yêu, sự gian dối của con người, sự bơ vơ buồn tẻ khi bị người ấy bỏ rơi ... tôi đã biết tình yêu là gì " tình yêu là đau khổ" tôi cho là vậy nhưng nhờ đau khổ mà tôi biết yêu thương. Vậy cuối cùng tôi vẫn phải yêu và tôi vẫn muốn yêu.
Đúng như người ta nói: "Tìm trong nhân thế có mấy người sống yên vui duyên đầu" Hạnh phúc cũng giống như mùa xuân chợt đến chợt đi lúc nào không biết dù tôi đã cố gắng nâng niu gói gọn trong tim.
Nhìn những mùa xuân qua... Nhưng tôi không từ chối chính mình... Mùa xuân có vô tình trôi đi nhưng tôi vẫn đợi vì xuân là bất tử. tôi sẽ chờ mùa xuân của mình; mùa xuân mang trả lại tất cả những gì mùa đông cướp mất; Nhưng nếu có ước muốn trong cuộc đời này tôi vẫn sẽ ước cho thời gian trở lại... vì giờ đây chỉ còn lại những mùa xuân đã qua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét