Cảm giác cuộc sống ngày càng câm lặng, chai sạn trong 4 phía vây quạnh của những bức tường cô độc…
Đôi lúc, lang thang trong sự đồng cảm của chính mình hay là chút rung cảm còn lại… Chẳng biết nữa… em hờ hững trước những người yêu em vì cho là Đúng rồi chạy theo những gì không thuộc về mình… Có gọi là Hư ảo tình yêu không hay chỉ đơn giản là tự mình đã gây nên những cái gọi là Sai lầm trong cuộc đời của chính mình…?
Em cũng chẳng biết
Cuộc đời chỉ có ý nghĩa khi biết sống chân thành và chia sẻ với mọi người mà thôi… Đau đớn bẽ bàng và day dứt vẫn chưa nguôi cho bóng hình ngày ấy… Anh đã đến, đã cho em những nụ cười rồi lại lặng lẽ bước đi… Em chông chênh trong nỗi nhớ, không còn điểm tựa … quay về với chính mình… đêm vắng, nhìn đôi bàn tay trống trơn… mệt mỏi biết bao…
Mỉm cười giễu cợt, bao nhiêu năm rồi, có lẽ chỉ có khoảnh khắc ấy là không thay đổi… Quá khứ - Hiện tại không chỉ để em tự trách mình… Cứ mãi rút mình vào cái vỏ ốc mình tự tạo ra rồi để thấy mình càng cô độc hơn… “Hạnh phúc không phải là giành giật, những gì tốt đẹp không chỉ đến 1 lần…” Không đến 1 lần không có nghĩa là mãi mãi… sao em cứ lạnh tanh không chút cảm xúc… Vô cảm quá chăng?
Không có gì khó bằng chia tay với những gì trót nặng lòng… Cứ an ủi mình bằng những lời phiến diện… mà quên rằng chẳng ai có thể hiểu mình bằng chính mình…
Mùa qua rồi… sao vẫn chẳng bình yên?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét