Người ta nói cô đơn ko phải là khi chỉ có một mình mà chính là khi xung quanh mình rất nhiều người nhưng vẫn thấy lạc lõng và lẻ loi.
Bạn, tôi cũng có bạn nhưng mỗi khi lạc vào cái khoảng trống tự mình tạo ra, tôi lại muốn một mình, thả suy nghĩ trôi lững lờ đâu đó, muốn ngồi một mình trong một góc khuất nhâm nhi ly café đắng, nhìn mọi thứ trôi đi trôi đi, hờ hững…Cảm giác một mình giữa con đường vắng, giữa hai hàng cây dưới đèn đường heo hắt hay ngồi nhìn mưa rơi để gió lùa chợt rùng mình…thấy lạnh…Cái lạnh trong hồn…
Cầm điện thoại, đọc hết danh bạ cũng ko chọn được một cái tên để call, nhìn list yahoo cũng ko chọn được 1 cái nick để click.Tôi thường đọc những bài viết mong tìm được một cảm xúc đồng điệu để thấy nốt nhạc của mình cất lên bớt lạc lõng giữa không gian. Lắm lúc muốn nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ, tôi ko biết bạn, bạn cũng ko biết tôi nhưng chỉ cần một chút đồng điệu, một chút thôi…
Khoảng trống, khoảng trống do tôi tự tạo ra và tự trốn vào đó, nhiều lúc thấy trống rỗng, bất cần, thấy ngông nghênh giữa đời nhưng có lẽ đâu đó, đâu đó trong tôi có một nỗi niềm giấu kín... chạy trốn...
Có bao giờ ta thấy bất lực
Thấy lạc loài giữa dòng thời gian
Trước ánh nắng hoàng hôn chớm tàn
Bỗng thấy hồn chơ vơ như đá…
Thấy lạc loài giữa dòng thời gian
Trước ánh nắng hoàng hôn chớm tàn
Bỗng thấy hồn chơ vơ như đá…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét