Ngày em gặp anh
Không biết là ngày đẹp nhất hay là xấu nhất trong cuộc đời em.
Anh đến như một cơn gió
Và đi rất nhanh
Để lại em một mình với trái tim thương tổn
Đôi lúc
Tự hỏi
Nếu lúc trước anh đừng đến
Có lẽ em vẫn là cô bé thơ ngây
Chỉ cười khúc khích khi nhắc đến tình yêu
Nhưng làn gió ấy cuốn qua cuộc đời em
Làm đổi thay tất cả
Có lẽ, đó là duyên phận, phải không anh?
Em không trách, cũng không hờn giận anh
Bởi em biết, anh và em là hai thế giới
Chúng ta chưa thể cùng chung nhịp đập nơi trái tim nhau
Cám ơn anh, cám ơn anh
Vì đã cho em biết thế nào là tình yêu
Thế nào là hạnh phúc và khổ đau
Và thế nào là nước mắt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét