7 tháng 8, 2008

Lời nhắn lúc đêm về...

Đêm sài gòn, có một người rong ruổi trên chiếc xe xuôi ngược các tuyến đường, tâm sự ngổn ngang... Hàng cây bên đường đứng im, ánh đèn đường vàng vọt như lạ, như quen... Thành phố về khuya vắng dần người qua lại, những cặp tình nhân gục đầu trên vai nhau trên đường trở về nhà... Chỉ có người ấy rong ruổi một mình, ngày nào cũng vậy, đêm nào cũng vậy, có đôi khi dáng mệt mỏi nhưng ánh mắt người ấy vui tươi, có đôi khi đi như một quán tính, nước mắt lưng tròng, nặng nề tâm sự...

Người ấy là tôi, đôi khi đi trên phố vắng lúc về khuya, thấy thành phố đẹp và buồn lạ bởi nó không còn ồn ào khói bụi, nó hiền lành êm dịu thêm một chút se lạnh cuối năm làm tâm hồn cô đơn trong tĩnh lặng tôi lại thấy bình an. Về đến nhà dọn dẹp nhà cửa, ăn uống xong - vào nét , nhận được tin nhắn của ai đó lúc đang lẽ loi mà nghe lòng ấm lại:

"Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu. Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo. Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”. Ấm áp không phải khi bạn dùng hay tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn. Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy."


Cám ơn người không quen biết đã gửi cho tôi lời nhắn, chỉ nhiêu đó thôi cũng sưởi ấm lòng nhau ngỡ như giá lạnh lúc đông về. Tôi bỗng hiểu ở giữa cuộc đời bận bịu, bon chen vẫn còn nhưng quan tâm bé nhỏ làm ấm lòng hơn bất cứ món quà đáng giá nào. Tôi đón nhận lời chúc với nụ cười tươi tắn nhất và bàn tay giang rộng giữa khoảng không lúc đêm về.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét