Đã thôi vồn vã lúc đầu
Tôi thu bớt lại đôi câu phỉnh phờ
Em đang mơ,
mặc,
cứ mơ
Tôi đang chán,
mặc,
cứ vờ như không
Tình đầu em
những ngóng trông
Tình tôi
vụn ghép nỗi lòng dở dang
Tình em
dịu ánh trăng vàng
Tình tôi rát bỏng chói chang mặ trời
Thì tôi đã bớt đôi lời
Cho tình dịu lại
Em cười:
ô trăng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét