Mình đã từng là 1 cặp hạnh phúc mà Anh nhỉ. Anh của Em ngày xưa là 1 người dễ tha thứ, sẵn sàng đưa ra mọi ý kiến để vun đắp và xây dựng cho gia đình. Anh luôn mở rộng vòng tay khi Em ngã vào, Anh là người chồng lý tưởng nhất của Em… Càng nghĩ Em càng không muốn nhắc đến 2 chữ “Bây giờ“. Em chỉ ước rằng Anh sẽ trở lại như ngày xưa, Em luôn cần 1 người chồng như thế hơn là 1 con người xa lạ với Em như lúc này.
Em yêu Anh nhiều, nhiều hơn Anh tưởng, bởi vậy Em đã đau khổ nhiều khi Anh thay đổi thái độ với Em. Em đã cố tạo cho mình 1 vỏ bọc mạnh mẽ trước mặt Anh, nhưng bên trong vỏ bọc ấy chỉ là 1 không gian trống rỗng, chẳng có gì ngoài nỗi ray rứt: ”tại sao mình bên nhau mà tâm hồn chẳng thuộc về nhau”.
Em hy vọng Anh sẽ vô tình đọc được những dòng này, sẽ thông cảm và hiểu Em hơn, trong lúc này Em thực sự cô đơn lắm và người Em cần chẳng ai khác ngoài Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét