Tôi và em cùng làm việc trong Đài truyền hình. Ngày ấy, em là cô phát thanh viên duyên dáng, xinh đẹp, được bao chàng trai để ý, trong đó có tôi. Tôi thích em ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng em nào có để ý đến anh chàng kỹ thuật viên bình thường như tôi.
Thế rồi, chúng tôi đã đến với nhau. Đứa con trai đầu lòng ra đời. Em là người vợ chu đáo, ý nhị. Tôi tự thấy mình may mắn khi có em trong đời. Những tưởng gia đình nhỏ bé của chúng tôi sẽ mãi sống bên nhau những tháng ngày tươi đẹp. Nào ngờ…
Em bị sốt cao, uống thuốc mấy ngày liên tục mà không khỏi. Em phải nằm viện. Kết quả siêu âm phát hiện em có khối u ở cổ. Tôi xin chuyển viện về TP.HCM. Hai chữ “ác tính” đã làm lòng tôi quặn thắt, tim em vụn vỡ - bởi sóng gió từ đây đã dập vào con thuyền hạnh phúc của chúng tôi.
Những đợt xạ trị, vô hóa chất đã vắt kiệt sức của em. Nhìn em chống chọi với những cơn đau, tôi càng đau hơn. Tôi cố động viên em “rồi em sẽ khỏi bệnh”. Em không nói gì, chỉ cười, nụ cười thật hiền nhưng ánh mắt em đau khổ vì em biết điều tôi nói sẽ rất khó thành hiện thực.
Những ngày cuối tháng tư, sức khỏe em kém quá. Mái tóc giờ không còn một sợi nào, đôi mắt em mờ đục. Tôi cảm thấy bất an vô cùng. Không lẽ thế là hết hi vọng? Đã có lúc tôi khóc với ông trời, van xin ông trời hãy ban cho gia đình nhỏ bé của chúng tôi một phép màu, dù để có được phép màu ấy, tôi phải đi khắp chân trời góc bể, tôi cũng sẽ đi tìm cho em. Tôi đã chờ… Nhưng không một phép màu nào đến với tôi và em.
Tôi đưa em về nhà để em thoải mái hơn. Tôi đã trồng thêm nhiều hoa ngoài khoảng sân bên cạnh cửa sổ với hi vọng xoa dịu nỗi đau cho em.
Sáng hôm ấy, tôi nhận được một lá thư trong quyển sổ. Lá thư của em. Khác với những bức thư tình ngày nào em viết cho tôi, giờ là những dòng chữ ngắn viết vội trong cơn đau cuối cùng. Em không viết được nhiều, chỉ gửi lại tôi duy nhất mấy dòng “Em gửi lại anh tình yêu của người vợ mãi mãi dành cho chồng; em gửi lại cho con trai của chúng mình tình thương vô bờ của người mẹ dành cho con. Em sẽ mang theo tình yêu mà hai bố con anh đã dành cho em”.
Em ra đi vào một chiều mưa…
Mười năm qua, em và tôi luôn bên nhau chia bùi sẻ ngọt. Thế mà giờ đây, tôi lạc mất em giữa đường đời. Tôi hụt hẫng và tuyệt vọng. Em ra đi khi tuổi xuân còn đó, tình yêu của chúng tôi vẫn còn nồng nàn, đắm say.
…Chỗ em nằm giờ cỏ đã xanh nhưng tôi vẫn không thể tin được là mình đã mất em. Số phận nghiệt ngã, sự chia ly nào cũng đớn đau.
Thôi thì... em hãy yên nghỉ, thanh thản em nhé! Dù âm dương cách biệt, anh vẫn luôn yêu em.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét